DUYÊN KIẾP
CÓ lời hẹn buồng tim dẫu mỏi
DUYÊN nẻo trần vẫy gọi cần nhau
MÌNH thêu tơ chỉ kết màu
MỚI thơm ngọt ấm mái đầu cùng em
GẶP rồi nhớ đời chêm ngọt mãi
NHAU tơ hồng dầu dãi nhân sinh
VẬY thương thêu dệt chữ tình
NÊN tơ nguyệt lão se mình một đôi
HÃY nắm chặt thương bồi bậu hỡi
GIỮ tim nồng tại bởi chữ thương
TRƯỚC tiên ước hẹn chung đường
SAU già ân ngãi tình nương thắm trầu
VẸN chung ngả bạc đầu thất thập
LỜI tình ân vồ lấp quyện màu
CÓ DUYÊN MÌNH MỚI GẶP NHAU
VẬY NÊN HÃY GIỮ TRƯỚC SAU VẸN LỜI.
Kiều Trang

DUYÊN TRỜI BAN ..
CÓ được rồi người ơi gìn giữ
DUYÊN kiếp tròn câu ngữ phu thê
MÌNH chung chí hướng lời thề
MỚI dâng rót hết đam mê cung tình
GẶP giữa chốn phiêu linh chiều lỡ
NHAU kề vai thương nhớ vô cùng
VẬY buồn hồn nghĩ mông lung
NÊN nằm đơn chiếc lạnh lùng lo âu
HÃY vui sống đừng sầu em nhé
GIỮ trọn đời đẹp đẻ hai ta
TRƯỚC nay cách biệt đôi nhà
SAU này chung lối giao thoa mặn nồng
VẸN ân nghĩa tơ hồng cuộn xiết
LỜI ngọt trao xanh miết một màu
CÓ DUYÊN MÌNH MỚI GẶP NHAU
VẬY NÊN HÃY GIỮ TRƯỚC SAU VẸN LỜI ...
Tien Đat

BẾN ĐỢI
Một mình trộm ngắm vầng dương
Vài tia nắng muộn trên đường rớt ngang
Lòng nghe thổn thức, ngỡ ngàng
Tìm trong ký ức rộn ràng tuổi yêu.
Nét xuân thăm thẳm trôi chiều
Sao trời đưa lối mang nhiều đắng cay
Thuyền đi vạn dặm có hay
Dạ sầu khắc khoải chiều nay bến chờ.
Gió mây sao cứ hững hờ
Tình côi lẻ bóng vật vờ nỗi đau
Xót xa cõi mộng nát nhàu
Trông vời bóng nhạn ngày sau mỏi mòn.
Âm thầm vọng nguyệt héo hon
Thuyền không chung lối bến còn chờ mong.
Hồ Loan 6/8/2017

CÒN THƯƠNG!
Ai ơi có hiểu nỗi lòng
Vì đâu nên cảnh sầu đong thêm đầy
Con đường bão táp mưa dây
Lặng trong nhung nhớ hao gầy nét xuân.
Tiếng chuông chùa đã vọng ngân
Lan đành khép cổng tần ngần bước đi
Điệp về một bến sầu bi
Hai đầu lặng lẽ ôm ghì nỗi đau.
Xưa yêu cởi áo trao nhau
Chỉ vì hờn giận cho đau đớn buồn
Còn thương chớ để lệ tuôn
Thuyền về với bến chung nguồn ấm êm.
Pháo hoa rơi trắng bên thềm
Trăng luồn song cửa những đêm mặn nồng!
Nguyễn Thường

ANH ĐI RỒI
Anh đi rồi bờ mi em có ướt
Tóc em buông là lượt có hương mơ
Nắng chiều rơi tím ngắt một vần thơ
Lòng ray rức trăng mờ mờ ảo ảo
Bỗng xa lạ như mùa xuân thay áo
Trời đất sầu ảo não thả giọt mưa
Anh đi rồi như tỉnh mộng xa xưa
Em có nhớ hồn đong đưa trong gió
Em còn nhớ những gì chiều hôm đó
Ta nhìn nhau Mắt vò võ xa xăm
Hồn thả trôi theo cánh gió lặng câm
Buồn ngơ ngẩn xa tầm tay chới với
Tháng năm đến phượng hồng lên gió đợi
Ve râm rang than tới kiệt hơi tàn
Anh đi rồi lòng đắng chát vỡ tan
Mưa kỷ niệm nước tràn qua mắt ấy
Ta đã biết cuộc tình rồi là vậy
Vẫn bất ngờ run rẫy một cung đau
Để chiều hè trong nỗi nhớ u sầu
Con tim khóc đẫm màu xa biền biệt
Em có nhớ lúc bên nhau tha thiết
Trái yêu đương da diết biết chừng nào
Để hôm nay tâm dạ cứ cồn cào
Làn sóng cuộn ầm ào trong chiều muộn !!!
Sưu tầm.

XUÂN YÊU THƯƠNG
Xuân năm này mình hò hẹn nhé anh
Những xúc cảm sẽ dành trao nhau hết
Không còn nữa những đợi trông mỏi mệt
Hạnh phúc đan mãi gắn kết ngọt lành
Cùng nô đùa trên những thảm cỏ xanh
Ở nơi gió trong lành không ngừng thổi
Chẳng còn nữa những chiều em hờn dỗi
Bởi đời thường không mắc tội hơn thua
Hoa màu thương luôn tươi nở bốn mùa
Em lộng lẫy trêu đùa miền tinh tú
Mãi đằm thắm những ân nồng trú ngụ
Đón xuân về ấp ủ những mầm xinh
Chớp mắt nai em nhắc chuyện đôi mình
Người thương hỡi nghĩa tình luôn tròn vẹn
Ai đắm đuối với nụ cười bẽn lẽn
Nên dại khờ trao trọn vẹn tim yêu.
HỒNG TÍM

XUÂN YÊU THƯƠNG
Xuân đang đến lời thơ ai thật ngọt
Ôi nhẹ nhàng như đang rót vào tai
Trái tim ta rạo rực ngóng trông hoài
Luôn khao khát được sánh vai thề hẹn
Ngắm hình dáng của em tôi bẽn lẽn
Mắt mơ màng e thẹn tuổi đôi mươi
Đẹp xinh tươi môi rạng rỡ nụ cười
Thật nhí nhảnh giữa bầu trời thơ mộng
Em khờ khạo khiến tim ta cháy bỏng
Mơ một ngày sẽ được sống cùng nhau
Trao yêu thương giữa vạn vật muôn màu
Hưởng phúc lộc và sang giàu mãi mãi
Bên nhau nhé đừng băn khoăn e ngại
Khi đông về chẳng tê tái lòng em
Như thuyền kia đã cập bến êm đềm
Dù bão tố hay bóng đêm đâu quản .
Tg Hai Ngominh

LỬA TÌNH XUÂN
Xuân hối hả vo tròn ta... theo nhớ
Gửi về em cho tình rõ tâm ta
Kìa bóng câu chợt thoáng trước hiên nhà
Chẳng vội vã Xuân la cà thỏa mãn
Tình lững thững cho đông tàn ve vãn
Mặc lửa lòng tình rút cạn tri ân
Nhàn nhạt thôi mà cháy đỉnh phù vân
Giỡn con tạo sao xoay vần trong tĩnh lặng
Đời cũng đã trải bao mùa mưa nắng
Dẫu đông tàn vẫn nặng gánh tâm can
Cũng chẳng mang đến một chút bàng hoàng
Khi vết xước còn hao mòn dĩ vãng
Ta vội bước dưới Xuân khi trời rạng
Nắng hừng đông như phải ráng reo vang
Kìa tình Xuân đã tỉnh giấc mơ hoang
Như rất vội… ru đời loang men ái
Ta chợt thấy lòng mình như đang ngái
Lửa xuân tình khiến ta phải phân tâm
Dưới sắc Xuân sao lại cứ ngại ngần
Rồi lần lữa để nắng tàn loang lổ
Ta đã viết bài thơ xuân…mà ngỡ..
Từng câu vần cứ ngờ ngợ… phiêu ru
Tình trong ta như gió khỏa sương mù
Xua hồi ức…bớt âm u nhạt nhẽo
Dù ta biết cõi nhân tình bạc bẽo
Vẻ tươi cười chỉ diễn.. Ghẹo...cho vui
Nhưng tết nay lấy sắc Xuân đẩy lùi
Ta chôn hết xuống mồ sâu dĩ vãng
Tình em đến như bình minh sớm rạng
Sưởi ấm lòng làm bừng sáng tâm son
Trái tim sầu trong đơn lẻ héo hon
Em đã thả lửa tình Xuân rực cháy
Đợi Xuân đến giọt tình nồng ta lấy
Hoà trong nhau cho chẳng phải đơn côi
Dẫu phong ba hay bão táp mưa rơi
Cũng chẳng sợ mà suốt đời nhung nhớ.
Vô Thường

KHẮC KHOẢI!
Người đi bỏ lại câu chờ
Kẻ ôm khát vọng bến bờ không anh
U hoài khi tuổi còn xanh
Ta về chống chếnh sao đành người ơi.
Ái ân mang bỏ chợ đời
Nhân tình thế thái buông lơi cả rồi
Thân cò lặn lội nổi trôi
Mười hai bến nước đầy vơi bến nào...
Trông lên chỉ thấy trời cao
Nhìn sang lối mộng đường vào chông chênh
Sông sâu bọt nước bồng bềnh
Đò ngang vắng khách buồn tênh hỡi người.
Thế nhân vẫn một nụ cười
Lỡ rồi bến nước một đời mênh mang
Sổ lồng con sáo sang ngang
Diêu bông vẫn mọc bên đàng chờ ai...
Nhớ thương vương vấn gót hài
Nặng đôi vai gánh duyên phai mất rồi
Ngọt ngào mắt dịu dàng môi
Một thời son sắt qua rồi người ơi.
Ân gìn giữ nhớ đừng khơi
Ta đành gói trọn ở nơi đáy lòng.
Nguyễn Thường +Dung Nguyên8/8/2017.

SAO ĐÀNH!
Sao người lỡ bỏ câu chờ?
Để ta khắc khoải bơ vơ nỗi sầu
Bây giờ biết phải tìm đâu
Trong lòng trống trải một mầu xót đau.
Ta về ôm gối nát nhàu
Nhân tình thế thái ngàn sau chẳng mờ
Duyên hờ chỉ giống như mơ
Khi bừng giấc mộng thẫn thờ lệ rơi.
Minh Phạm8/8/2017.
ĐÊM HIU HẮT!
Đêm hiu hắt trăng đùa qua khung cửa
Thoảng thơm nồng hoa Sữa ngả trời thu
Tim đơn côi hoà trong chốn ngục tù
Buồn lặng lẽ gió ru lòng thấy nhớ.
Vần thơ viết hay duyên mình còn nợ
Để nhánh Quỳnh chỉ nở dưới trời khuya
Sương giăng rơi vạt cỏ tốt đầm đìa
Đã lâu lắm chẳng ngồi đưa tay bất.
Gió cuộn vòng ánh đèn le lói tắt
Se sắt lòng giữa ngọn nhớ mông lung
Bóng ai qua mà nhớ thật khôn cùng
Để canh tàn cung sầu ai oán khóc.
Bao ngày tháng trên đường đời ngang dọc
Sao miệt mài cóp nhặt nỗi thương đau
Khi công viên ghế đá phủ rêu mầu
Mà cầu vồng chưa nối về Ô Thước.
Ai níu giúp thời gian quay lại ngược
Cho hương tình rắc thắm đậm trời thu
Hong cho khô tàn đêm áng mây mù
Hoàng hôn tím ru lòng ta thoáng nhẹ!
T/G:Thuong Nguyen

TỰ KHÚC THÁNG MƯỜI HAI...
Tháng mười hai ngập ngừng tràn qua phố
Chút bâng khuâng em đón đợi đông về
Nơi quán nhỏ nghe lòng mình cô lẻ
Chiếc lá buồn...cũnng lặng lẽ buông rơi
Tháng mười hai... đàn ai đó chơi vơi
Bản "tình xa - Nhạc Trịnh" buồn tê tái
Em lạc bước về nơi miền cỏ dại
Nhặt hồn thơ ghép lại mối tình đầu
Tháng mười hai... em gửi nhớ về đâu
Mà nỗi lòng cứ chênh chao đến lạ
Mưa thấm lạnh tâm hồn em buốt giá
Mong anh về thắp lửa ấm yêu thương!
Tháng mười hai...mang bao nỗi vấn vương
Em thả bước về nơi miền kỷ niệm
Khoảng trời xưa đôi ta từng hò hẹn
Phố cũ bây giờ vắng bước chân anh...
NTPL

CHIỀU CUỐI NĂM.
Ba mươi tết, sao thị thành vắng lặng ?
Ngở thấy mình lạc sa mạc hoang vu !
Tiểu xe thưa tợ những cơn gió lùa
Hoà tiếng nhạc xập xìn như bảo cát !
Tôi thầm lặng ,qua từng con đường nhỏ
Lác đác rơi những chiếc là xanh dờn,
Hàng cây cao tỏa mát bên vệ đường,
Mà ngờ mình lạc vào rừng sâu thẳm !
Dừng chân mỏi,ngồi ghế dài góc phố
Chợt thấy mình sống lại tuổi đôi mươi ..
Đôi Uyên ương đang quấn quýt ngọt ngào..
Làm tôi nhớ biét bao nhiêu kỷ niệm
Con phố nhỏ ,dấu tích thời son trẻ,
Bên người tình cùng sánh bước đêm đêm,
Chiều hôm nay tôi lặng lẻ độc hành..
Bao nổi nhớ khiến tôi thêm tưởng tượng..,
Sưu tầm.

Xuân Về Anh Có Nghe?
Anh có nghe tiếng xuân về gõ cửa
Chút nồng nàn theo gió đón mùa sang
Tiếng hót chim đang ríu rít gọi đàn
Cho nhành lá mướt non màu áo mới...
Anh có nghe gió xuân về phơi phới
Thắm nụ cười tươi mới rạng trên môi
Cả không gian rộn rã tiếng gọi mời
Nghe náo nức lòng người như trẩy hội...
Anh có nghe tiếng con tim vồi vội
Loạn nhịp đều theo theo tiếng gọi tình yêu
Sắc thắm tươi tô điểm bóng trời chiều
Cho đôi má thẹn thùng điều muốn nói...
Anh có nghe tiếng lòng đang vẫy gọi
Hẹn trao nhau chín mọng trái tim mềm
Những nồng thơm cảm xúc thật dịu êm
Ôi da diết thầm thì trong tim nóng...
Xuân bước sang đất trời như xao động
Gió xuân về vang vọng tiếng tình yêu
Trái tim mềm trời đất cũng liêu xiêu
Hòa nhịp thở tình yêu vừa chớm nở...
Đón xuân về trao nhau nhiều bỡ ngỡ
Chút nồng nàn trong nhịp thở xuân mơ
Tay trong tay cho thỏa nỗi đợi chờ
Rồi cùng hẹn ngày tơ hồng pháo cưới...
Sưu tầm..

NGÀY BA MƯƠI
Ba mươi rồi đã phải tết chưa em
Sao anh thấy những khát thèm vời vợi
Nắng mỏng manh hong vần thơ nghĩ ngợi
Nhạt nhoà chiều bối rối tóc mây vương
Ba mươi rồi ai có thấy nhớ thương
Cánh đào phai ven đường đang hé nở
Bài thơ viết nửa chừng đành bỏ dở
Phút giao thừa trăn trở nhớ người dưng
Ba mươi rồi bỏ lại hết sau lưng
Những khó khăn ngập ngừng chờ xuân mới
Bờ môi hé tìm bờ môi nóng hổi
Vòng tay ôm cũng vội buổi đông tàn
Ba mươi rồi những khốn khó gian nan
Hãy quên đi xuân ngập tràn hạnh phúc
Thời gian cũng dường như đang thúc dục
Pháo giao thừa tiếng chúc gửi người thân
Ba mươi rồi xin em chớ phân vân
Ngày mai sẽ... Ngàn lần... Hơn tất cả!
04/02/2019 Hồng Giang.

TÌNH..
trời đẹp trong veo như tráng gương
Ríu rít chim ca rộn ven tường
Phảng phất hoa thơm hòa hương tóc
Có ai tựa cửa ngóng người thương
Hai mắt nhìn nhau sóng ngọt lành
Nước trong hồ ngợp thủy tinh xanh
Anh đến thăm em tràn xuân ý
Vườn xuân hoa nở thắm trên cành
Khoảnh khắc thời gian rất đẹp tình
Nhìn em xuân sắc rất tươi xinh
Mong cho trời đất luôn hợp ý
Đẹp mãi trăm năm chuyện hai mình
n/sơn

XUÂN TÌNH
Xuân đã đến tràn trề hạnh phúc
Cho lứa đôi thôi thúc tìm nhau
Yêu thương tình thắm ngọt ngào
Nắm tay dìu bước dạt dào ý thơ
Em đã thấy ngẩn ngơ say đắm
Trong lời ai nghe ấm hương yêu
Để lòng rộn rã nắng chiều
Sắc xuân tô điểm thêm yêu nồng nàn
Bao mơ ước tình chàng ý thiếp
Cùng bên nhau ta tiếp tương lai
Dựng xây mái ấm lâu dài
Sương chiều tuyết phủ chẳng phai chữ tình.
Lam Phương

KIẾP SẦU
Ngày đôi ta cần gọi mãi tên nhau
Bướm ong ở bên rào say tít mắt
Đóa hoa thầm thì trải lòng chân thật
Tóc rối nghìn năm chật hẹp tâm hồn
Mây bốn mùa lãng tử hôn đồi non
Những mặn đắng lờn vờn sởn gai ốc
Lá chớm vàng rơi tròn sau cơn lốc
Vạn chiều phai meo mốc bám gót hài
Ngậm bồ hòn nuốt giọt lệ chia tay
Ngày ập đến thở dài níu áo mỏng
Bắn mũi tên yêu vào bầu trời rộng
Bay vu vơ rớt xuống cánh đồng hoang
Bước chân ai làm đá cuội nát tan
Sầu tím tái ngỡ ngàng trong chốc lát
Sông tình kia ai còn hì hục tát?
Vớt rong rêu nhàn nhạt mộng quay lưng
Con đường xưa giờ bóng cũ ngập ngừng
Thôi đừng cột dây thừng đời đau nghiến!
Sấm sét thét gào sóng ào run chuyển
Tình ơi tình hô biến ở nơi đâu!
Ngày 19/1/2019Ân Thiên ( Bình Dương)

QUÁN KHUYA
Quán khuya mưa nhỏ thì thầm
Gặp nhau sao chẳng tay cầm tay nhau
Lẽ nào em đã quên mau
Từng câu chan chứa lời châu ý vàng.
Bên ngoài gió lạnh đưa sang
Tìm đâu hơi ấm nồng nàn đêm đông
Đừng đi ở lại được không
Anh mong nép mãi trong vòng tay em.
Môi son máu bật nửa vành
Người quay gót trở sao đành quên anh
Bên thềm rả rích mưa đêm
Có em sưởi ấm tình thêm mặn mà.
Bây giờ em nếu rời xa
Tim này tan nát xuân già héo hon
Một mai kiếp mỏi đời mòn
Thì em hãy hiểu anh còn yêu em.
Sao Mai _4/2/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét