Vui thơ 1958(TÂM SỰ THỜI GIAN)
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng
Sao em nỡ để trăng sáng lạnh lùng
.........................................
ĐÊM lặng đu đưa ánh não nùng
XUÂN còn lãng đãng nỗi bao dung
ĐÁNG thương cuộc sống thời gian rụng
GIÁ buốt tim yêu cảm giác khùng
NGHÌN nỗi xa vời thao thức muộn
VÀNG hoa cảnh mộng ngó mông lung
SAO khuya quạnh vắng chìm tâm sự
EM NỠ ĐỂ TRĂNG SÁNG LẠNH LÙNG
Võ Nhật Trường 13.03.2025
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét